Quy cách dóng gói vå bao bi: • Quy c.ách: 500 ml, 750 ml, 1000 ml, 1500 ml, 2000 ml, 2500 ml Hep thVe ph6m Vuong Hokkaido 90 OOS dèH inochi Hêp thvc phám vuöng Hokkaido 1-14p thu.c phãm vuöng Hokkaido (mién phi) Nai sån *u5t ma hóa: Sån xuåt tgi Viet Nam Nhà Minh Il Il Il I Il I Nhå rnóy Chi Minh Nhå rnóy Long An Giá khung bảo vệ cửa sổ 550.00đ - 850.000đ/m2. tùy vào hình dáng, phụ thuộc số lượng. sơn thường, hay sơn tĩnh điện. Mẫu thông dụng thường làm bằng sắt hộp (sắt vuông 20x20, sắt 13x26, sắt vuông 16x16, sắt vuông 14x14). Bộng này phải được bọc sắt để cua không cắn. Nhờ giữ được nước trong ao từ bộng lửng này nên tôi thường xuyên xổ nước. Sống trong môi trường nước sạch, thường xuyên thay đổi nên cua nuôi phát triển tốt và ít bị bệnh. Bên cạnh đó, để bảo quản cua, tôi rào lưới xung quanh ao (rào xiên) để cua khó trèo lên và không thoát ra bên ngoài". Sử dụng: Miễn phí. 63.569. Tải về. Minecraft Game xây dựng thế giới mở kết hợp sinh tồn. Minecraft là game thế giới mở nổi tiếng với cái tên Những khối vuông kì diệu. Đến với Minecraft 1.19, bạn thỏa sức phát huy khả năng sáng tạo và xây dựng thế giới hằng mơ ước Con gái tomboy của Vương Phi 14 tuổi bỏ học, tính cách nổi loạn giờ bỗng dưng nữ tính Lâm Tâm Như vắng nhà, con gái khóc nhớ mẹ riêng ông xã Hoắc Kiến Hoa "mừng ra mặt" Qua đó, giúp cải tạo được môi trường nước tốt, hạn chế dịch bệnh. Vọp sau 6 tháng thả nuôi sẽ cho thu hoạch. Với 500 kg vọp giống, bình quân cho năng suất 1 tấn vọp thương phẩm (25-30 con/kg), tỷ lệ sống của vọp đạt từ 99-100%. Với giá bán con vọp hiện nay từ 55.000-60.000 đồng/kg, trừ chi phí, ông Thiệu lợi nhuận 50-55 triệu đồng. DBhm35o. Tác Già Nhược Nhi Phi Phi Dịch và edit Tuyết Phi Phi Tình trạng hoàn Số chương rất dài, yên tâm là HE Chuyển ver Panda Pairings Kyumin,… Link gốc Văn án Lee Sung Min, chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh tuổi mới hai mươi của thế kỉ 21, vào một ngày nọ, vì cứu một vị nam nhi định nhảy lầu tự sát, bất cẩn trượt ngã xuống tòa nhà trở thành nệm thịt cho người khác, trong phút chốc xương thịt mơ hồ, máu chảy thành dòng. Định mệnh an bài số cậu chưa tận, ông trời đưa linh hồn của cậu vượt thời gian trở về vương triều Beakje, nhập vào thể xác của vị thiếu gia của tể tướng. Nhưng ông trời không có thiện đãi với cậu, đêm xuyên không đến đây lại làm vật thế thân làm vương phi thay người khác, bị tên vương gia tàn bạo ấy đánh đến thương tích đầy mình, sau đó còn bị đày đến nơi lãnh cung rách nát. Từ đó về sau, cuộc sống của cậu như trong biển lửa, tên ác ma tàn bạo—— thất vương gia đẹp đến mê người đó có vẻ như không để cho cậu yên ổn, không những tìm mọi cách hành hạ cậu mà còn mặc cho bọn nữ nhân trong phủ ức hiếp cậu! Nhưng ta là Lee Sung Min đỉnh đỉnh đại danh của thế kỉ 21! Tuyệt đối không dễ dàng thần phục dưới quyền thế của tên ác ma đó!Vậy nên, hành hạ ta hả? Bắt ta làm nô tỳ à? Trong canh bổ của hắn, ta cho thêm ớt bột và nắm cát! Cho nghẹn chết tên yêu nghiệt nhà ngươi! Những nữ nhân này ức hiếp ta phải không? Được, bổn thiếu gia vốn xuất thân cảnh sát, trước tiên cho các ngươi một trận sau đó tặng thêm một cước thật hoa lệ! Để xem các ngươi có còn dám bắt nạt người khác? Đẹp trai, thất vương gia- người được phụ hoàng yêu thương nhất, hắn luôn cho rằng, người xứng với hắn nhất chỉ có con gái thứ hai của Lee thừa tướng, người có danh hiệu là đệ nhất mĩ nhân của Beakje hoàng triều Lee Yoo Ra. Nhưng đêm tân hôn, vốn sắp xếp kẻ điên gả cho hoàng huynh của mình lại xuất hiện trong phòng hoa chúc của hắn, và mĩ nhân Lee Yoo Ra lại trở thành thái tử phi! Đường đường là một vương gia tài mạo song toàn lại cưới một kẻ điên làm phi tử, làm sao có thể chịu được việc này chứ? Tất cả cơn giận toàn bộ trút lên người đã phá hoại việc tốt của mình, không hành hạ chết ngươi, ta quyết không cam tâm! Nhưng mà… MỤC LỤC Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 – Chương 6 Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25 – Chương 26 Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 30 – Chương 31 – Chương 32 Chương 33 – Chương 34 – Chương 35 – Chương 36 – Chương 37 – Chương 38 – Chương 39 Chương 40 – Chương 41 – Chương 42 – Chương 43 – Chương 44 – Chương 45 Chương 46 – Chương 47 – Chương 48 – Chương 49 – Chương 50 – Chương 51 – Chương 52 Chương 53 – Chương 54 – Chương 55 – Chương 56 – Chương 57 – Chương 58 Chương 59 – Chương 60 – Chương 61 – Chương 62 – Chương 63 – Chương 64 – Chương 65 Chương 66 – Chương 67 – Chương 68 – Chương 69 – Chương 70 – Chương 71 Chương 72 – Chương 73 – Chương 74 – Chương 75 – Chương 76 – Chương 77 – Chương 78 Chương 79 – Chương 80 – Chương 81 – Chương 82 – Chương 83 – Chương 84 Chương 85 – Chương 86 – Chương 87 – Chương 88 – Chương 89 – Chương 90 – Chương 91 Chương 92 – Chương 93 – Chương 94 – Chương 95 – Chương 96 – Chương 97 Chương 98 – Chương 99 – Chương 100 – Chương 101 – Chương 102 – Chương 103 – Chương 104 Chương 105 – Chương 106 – Chương 107 – Chương 108 – Chương 109 – Chương 110 Chương 111 – Chương 112 – Chương 113 – Chương 114 – Chương 115 – Chương 116 – Chương 117 Chương 118 – Chương 119 – Chương 120 – Chương 121 – Chương 122 – Chương 123 Chương 124 – Chương 125 –Chương 126 – Chương 127 – Chương 128 – Chương 129 – Chương 130 Chương 131 – Chương 132 – Chương 133 – Chương 134 – Chương 135 – Chương 136 Chương 137 – Chương 138 –Chương 139 – Chương 140 – Chương 141 – Chương 142 – Chương 143 Chương 144 – Chương 145 – Chương 146 – Chương 147 – Chương 148 – Chương 149 Chương 150 – Chương 151 –Chương 152 – Chương 153 – Chương 154 – Chương 155 – Chương 156 Chương 157 – Chương 158 – Chương 159 – Chương 160 – Chương 161 – Chương 162 Chương 163 – Chương 164 –Chương 165 – Chương 166 – Chương 167 – Chương 168 – Chương 169 Chương 170 – Chương 171 – Chương 172 – Chương 173 – Chương 174 – Chương 175 Chương 176 – Chương 177 –Chương 178 – Chương 179 – Chương 180 – Chương 181 – Chương 182 Chương 183 – Chương 184 – Chương 185 – Chương 186 – Chương 187 – Chương 188 Chương 189 – Chương 190 –Chương 191 – Chương 192 – Chương 193 – Chương 194 – Chương 195 Chương 196 – Chương 197 – Chương 198 – Chương 199 – Chương 200 – Chương 201 Chương 202 – Chương 203 –Chương 204 – Chương 205 – Chương 206 – Chương 207 – Chương 208 Chương 209 – Chương 210 – Chương 211 – Chương 212 – Chương 213 – Chương 214 Chương 215 – Chương 216 – Chương 217 – Chương 218 – Chương 219 – Chương 220 – Chương 221 Chương 222 – Chương 223 –Chương 224 – Chương 225 – Chương 226 – Chương 227 Chương 228 – Chương 229 – Chương 230 – Chương 231 – Chương 232 – Chương 233 – Chương 234 Chương 235 – Chương 236 – Chương 237 – Chương 238 – Chương 239 – Chương 240 Chương 241 – Chương 242 – Chương 243 – Chương 244 – Chương 245 – Chương 246 – Chương 247 Chương 248 – Chương 249 – Chương 250 – Chương 251 – Chương 252 – Chương 253 Chương 254 – Chương 255 – Chương 256 – Chương 257 – Chương 258 – Chương 259 – Chương 260 Chương 261 – Chương 262 – Chương 263 – Chương 264 – Chương 265 – Chương 266 Chương 267 – Chương 268 – Chương 269 – Chương 270 – Chương 271 – Chương 272 – Chương 273 Chương 274 – Chương 275 – Chương 276 – Chương 277 – Chương 278 – Chương 279 Chương 280 – Chương 281 – Chương 282 – Chương 283 – Chương 284 – Chương 285 – Chương 286 Chương 287 – Chương 288 – Chương 289 – Chương 290 – Chương 291 – Chương 292 Chương 293 – Chương 294 – Chương 295 – Chương 296 – Chương 297 – Chương 298 – Chương 299 Chương 300 – Chương 301 –HOÀN– Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song ôm tia hy vọng, ngừng khóc lại, mắt đầy lệ nhìn người nam nhân khốc như Tiêu Tịch, nhỏ tiếng nói “nếu như, nếu như tôi nói với anh là trong lúc hôn mê, linh hồn tôi đến một nơi khác, liệu anh có tin tôi không? Có tin không?”Tiêu Hạng khẽ sững sờ, nhưng rất nhanh đã cười, nói “Ưu cảnh quan, cô đang nói lời trong mơ sao? Trong thời gian cô hôn mê, bất kể cô mơ thấy gì, đều chẳng qua là một giấc mơ mà thôi! được rồi, giờ cô mới tỉnh lại, hãy nghỉ ngơi đi.”Nói rồi, Tiêu Hạng vỗ nhẹ vai Ưu Vô Song, sau đó đứng dậy, quay người rời Vô Song sững người nhìn theo bóng lưng hắn ta, mãi cho đến khi cửa phòng bệnh đóng lại trong lặng giấc mơ sao? Chỉ là một giấc mơ mà thôi? Ưu Vô Song hai tay vô thức siết chặt khăn trải giường, cơ thể bất lực ngã xuống, trên gương mặt bỗng chốc lần nữa tràn giấc mơ sao? Không, tuyệt đối không phải giấc mơ, sao có thể là giấc mơ?Trong lòng nàng, sự đau đớn ấy chân thật biết bao, những gì đã trải qua, đều hiện rõ ràng trong đầu nàng biết bao, đó sao có thể là mơ được? Sao có thể?Quả nhiên không ai tin, sẽ không ai tin những gì nàng đã trải qua, nàng nên làm sao đây? Nàng phải làm thế nào đây?Một cảm giác đau nhói, tràn ngập trong lồng ngực nàng, nàng nhắm chặt hai mắt, mặc cho nước mắt đau khổ tuôn rơi, miệng lẩm bẩm, một lần rồi một lần gọi “Lãnh Như Tuyết…Lãnh Như Tuyết……”Tiếng nàng không lớn, nhưng lại đầy thê lương bi khổ và tuyệt vọng, đôi mắt khốc như Tiêu Tịch giờ đang lặng lẽ đứng sau cửa phòng kia, đang lấp lánh tia quỷ trận bước chân truyền đến, sau lưng hắn ta xuất hiện một tiếng nói thô kệch “bác sĩ Tiêu, sao anh lại đứng ở trước cửa?”Tiêu Hạng quay người lại, nhìn thấy người đi đến, bất giác khẽ mỉm cười, nói “đội trưởng Lâm, sao hôm nay ông có thời gian rảnh đến đây? Ông đến đúng lúc lắm, Ưu cảnh quan vừa mới tỉnh lại rồi!”Gương mặt đen đen của đội trưởng Lâm kia khẽ hiện tia mừng rỡ, nói “cô ấy tỉnh lại rồi? chuyện xảy ra khi nào vậy?”Tiêu Hạng không hề trả lời lời của ông ta, mà chỉ mỉm cười nói “cô ấy bây giờ tinh thần rất tốt, đội trưởng Lâm có thể vào trò chuyện cùng cô ấy, Tiêu Hạng còn phải đi tuần phòng, không thể bồi đội trưởng Lâm!”đội trưởng Lâm phẩy phẩy tay, nói “anh đi bận đi.”Nụ cười trên mặt Tiêu Hạng không đổi, có ý vị khác lần nữa liếc nhìn về phía cửa phòng bệnh, sau đó quay người rời thấy tiếng bước chân, Ưu Vô Song nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu lại, nhìn thấy người đến, bất giác gọi “đội trưởng?”đội trưởng Lâm nhìn thấy Ưu Vô Song đã tỉnh lại, rất vui mừng, ông ta nhìn Ưu Vô Song cười nói “hay cho Ưu Vô Song cô, cô cuối cùng cũng biết tỉnh lại rồi à? Hại người trong đội cảnh sát lo lắng hết mấy tháng, cô thì hay rồi, một chút chuyện cũng không có, ngủ hết cả năm tháng!”Năm tháng? Ưu Vô Song khẽ sững sốt, sao lại xuất hiện năm tháng chứ? Rõ ràng nàng ở cổ đại đã hơn năm năm rồi mà! Sao có thể chứ?Không lẽ, mọi thứ, đều như lời Tiêu Hạng nói, thật sự chỉ là một giấc mơ sao?Nhìn Ưu Vô Song vẻ mặt buồn rượi, đội trưởng Lâm lại cười nói “cô đang lo lắng tiền lương và tiền thưởng đúng không? Cô yên tâm, tiền công bị thương của cô, tiền lương và tiền lương trong năm tháng này một cắc cũng không thiếu của cô đâu.”Nói rồi, ông ta đột nhiên mở to hai mắt, nói “nhưng mà, cô lĩnh không năm tháng lương, nếu như bây giờ đã tỉnh lại rồi thì hay mau chóng hồi phục cho tôi, sớm ngày trở về đội cảnh sát!”Ưu Vô Song miễn cưỡng nở nụ cười khó coi, đang định nói gì với đội trưởng Lâm, nhưng lại phát hiện cổ họng cứ như bị thứ gì đó nghẹn phải, một câu cũng nói không ra!Đúng vậy, nàng muốn trở về, nhưng không phải về đội cảnh sát, mà là về bên cạnh người nam nhân của mình và con trai không biết, những thứ đó, có phải thật sự như Tiêu Hạng nói không, đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác tuyệt vọng và đau đớn trong lòng mãnh liệt biết bao, nếu như đó là một giấc mơ, vậy thì, nàng sao lại đau lòng như vậy?Nếu như đó không phải là giấc mơ, thì nàng bây giờ là thế nào? Đây là thế kỉ 21, là một thời đại tin tưởng khoa học, không có thần lực quỷ quái, không mọi thứ xảy ra trên người nàng quỷ dị biết bao, khiến nàng căn bản không có cách nào tin rằng đó chỉ là một giấc mơ!Bởi vì, mỗi việc xảy ra trong ấy, dung mạo của mỗi người, nàng đều nhớ rõ trong đầu, nàng chưa từng quên, sự dịu dàng của hắn, cũng chưa từng quên, gương mặt đáng yêu khi cười của con vì, những điều ấy, chân thật biết bao, chân thật đến nỗi phảng phất như việc mới xảy ra ngày hôm qua!Nhìn sắc mặt cực kì không tốt của Ưu Vô Song, đội trưởng Lâm tưởng rằng là do nàng mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu, cũng không để tâm, chỉ quan tâm nói “cô yên tâm, người đội trưởng như tôi cũng không đến nỗi không nói tình nghĩa đến thế, cô mới tỉnh lại, hãy nghỉ ngơi vài ngày đi, đến khi cô hồi phục rồi mới trở lại đội cảnh sát.”Ưu Vô Song không khống chế được nước mắt lần nữa trào ra, đúng vậy, đây là đội trưởng Lâm, người có tiếng nghiêm nghị nhưng lại rất có tình người trong đội cảnh sát của họ — đội trưởng hắc bao tử, đây là thế kỉ 21!Nàng mắt đầy lệ nhìn gương mặt quen thuộc của đội trưởng Lâm, trong lòng càng đau đớn, nàng không thể trở về rồi sao? Ông trời sao lại đối xử với nàng như vậy? Tại sao? Editor Truyện không ghi người edit do quá nhiều ngườiConverter Rich Tàng Thư ViệnThể loại Xuyên qua, cung đấu, hài hước, sủng Tình trạng 308 Chương + 3 Ngoại truyệnGiới thiệu Ác bá vương gia Đúng với cái tên - ác độc, bá đạo, vừa trẻ con, vừa biến thái quá bạch thỏ vương phi Cẩn thận bị lừa, thái độ hiền dịu thâm sâu, nhưng đó chỉ là giả vờ thôi, bên trong nàng nham hiểm xảo cứu người bạn thân cùng xuyên qua như mình đang bị nhốt trong hậu cung nên nàng chấp nhận làm vợ gã Vương gia ác nhân cạnh sự ngụy trang hiền dịu không ai sánh bằng, nàng không hề quên thông đồng với người bạn thân, thầm chuẩn bị kế hoạch vả cũng được đền đáp, thắng lợi ở ngay trước mặt, thế nhưng...Ngày hôm nay, tên vương gia chết tiệt đó, đột nhiên đổi tính, dây dưa quấn quýt lấy nàngNam nhân chết tiệt kia, không ngươi phải chỉ thích nam nhân sao?... Lãnh Như Tuyết nhìn gương mặt nhỏ cố chấp kia, trong lòng đầy ấm áp, nhưng hắn không thể để nàng ngang bướm, nếu như việc đêm xảy đúng như hắn đoán thì hắn tuyệt đối không thể để nàng ở lại, bởi vì nếu như hắn đoán không lầm thì, thất vương phủ đêm nay sẽ có một cơn gió tanh mưa mi hắn nhíu chặt, đang định khuyên Ưu Vô Song, đột nhiên ngoài cửa truyền đến trận bước chân vội vã, cửa thư phòng bỗng chốc bị đẩy ra, Trương ma ma thần sắc cực kì vội vã bước vào, nói với Lãnh Như Tuyết “vương gia, không hay rồi, thái tử đem theo quan binh bao vây cả thất vương phủ, nói là đến chỗ vương gia đòi người.”Nghe thấy lời của Trương ma ma, lòng Lãnh Như Tuyết trầm hẳn xuống, hắn nhìn Ưu Vô Song, trầm ngâm một lúc, sau đó nói “Song Nhi, nàng ở lại đây, đừng ra ngoài, ta ra chút sẽ vào!”Dứt lời, Lãnh Như Tuyết lớn bước ra mặt Lãnh Như Băng âm trầm nhìn người ngăn hắn ta – Lãnh Như Phong, đối với Ưu Lạc Nhạn ngất đi kia nhìn cũng không nhìn, lạnh lùng nói “lục hoàng đệ, đệ định ngăn bổn thái tử sao? Lãnh Như Tuyết đang ở đâu? Bảo hắn ra đây gặp bổn thái tử!”Lãnh Như Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, cũng lạnh lùng nói “đại hoàng huynh nói vậy là ý gì? Dù cho đại hoàng huynh có việc muốn tìm Như Tuyết, cũng không cần dàn trận như vậy chứ? Đây là thất vương phủ của Như Tuyết, không phải là phủ thái tử của đại hoàng huynh!”Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, lạnh lùng cười một tiếng, lớn tiếng nói “Lãnh Như Tuyết to gan không những dám câu dẫn hoàng tẩu làm ra chuyện vô sỉ như vậy, hơn nữa làm thái tử phi của bổn thái tử bị thương, bổn thái tử đến tìm hắn đòi công đạo, không lẽ không đúng sao? Lãnh Như Phong, việc này không liên quan đến ngươi, ta khuyên ngươi đừng nhún tay vào! Nếu không hừ!”Lời của Lãnh Như Băng đầy uy hiếp, Lãnh Như Phong sao lại không hiểu? Chỉ thấy hắn ta cười nhẹ một tiếng, nói “đại hoàng huynh, huynh nói vậy là không đúng rồi, lúc nãy Như Tuyết luôn ở cùng đệ, khi nào đi câu dẫn thái tử phi? Thái tử phi hôm nay đột nhiên đến thăm, hạ nhân của thất vương phủ có thể làm chứng! Huynh nói Như Tuyết làm thái tử phi bị thương, đó càng là một chuyện nực cười, thái tử phi đúng là bị thương, nhưng mà đó là do thái tử phi tự gây ra, không liên quan đến Như Tuyết!”Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, mặt phút chốc trầm xuống, lạnh lùng nói “lục hoàng đệ, đệ đang bảo vệ Lãnh Như Tuyết sao? Nếu như là vậy, đừng trách người làm hoàng huynh ta đây không nói tình nghĩa!”Lãnh Như Phong mặt không biến sắc nhìn Lãnh Như Băng nói “Như Phong không hề muốn bảo vệ Như Tuyết, Như Phong chỉ nói sự thật, nếu như đại hoàng huynh không thể chấp nhận được, vậy thì Như Phong cũng không có gì để nói! Chỉ là, đại hoàng huynh đừng quên, bất luận chuyện đúng hay sai, đại hoàng huynh không nên tự ý dẫn binh lính xông vào thất vương phủ!”Lãnh Như Băng nghe lời của Lãnh Như Phong, đột nhiên cười lớn tiếng, nói “thất vương phủ? Thái tử phi của bổn thái tử bị thương ở thất vương phủ này, bây giờ hôn mê bất tỉnh, không lẽ bổn thái tử không thể đến tìm Lãnh Như Tuyết hỏi tội? Lãnh Như Phong, ngươi trăm chiều bảo vệ Lãnh Như Tuyết, đừng tránh bổn thái tử không nói tình nghĩa!”Nói rồi, Lãnh Như Băng không đợi Lãnh Như Phong nói gì, quay đầu quát lớn “bắt lấy Lãnh Như Phong cho bổn thái tử!”Quan binh đứng sau lưng Lãnh Như Băng nghe thấy lời phân phó của Lãnh Như Băng, phút chốc xông về phía Lãnh Như Như Phong nào có cam tâm chịu trói? Ánh mắt hắn ta thoáng qua tia sát ý, thoáng thấy một trận huyết chiến sắp diễn ra. Tuy nhiên chính vào lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn “dừng tay!”Đám người định thần quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện ở cửa đại thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện, ánh mắt Lãnh Như Băng thoáng qua tia lạnh, hắn ta vỗ nhẹ tay một cái, cười lạnh nói “Lãnh Như Tuyết, ngươi cuối cùng cũng chịu ra đây rồi sao?”Sắc mặt Lãnh Như Tuyết âm trầm, lạnh lùng đi đến trước mặt Lãnh Như Băng, lạnh lùng nói “đại hoàng huynh, huynh như vậy là ý gì?”Lãnh Như Băng cười nhẹ một tiếng, nói “Lãnh Như Tuyết, ý của bổn thái tử, trong lòng người rất rõ! Lại hà tất cần bổn thái tử nói ra?”Lãnh Như Tuyết cười lạnh lùng, nói “thần đệ không hiểu ý đại hoàng huynh, nếu như đại hoàng huynh đến đón thái tử phi về phủ, vậy thì dàn bày vậy cũng hơi lớn đấy chứ?”Sắc mặt Lãnh Như Băng trầm xuống, đột nhiên nghiêm giọng quát “Lãnh Như Tuyết, ngươi câu dẫn hoàng tẩu vốn là tử tội, không lẽ bây giờ ngươi còn muốn xảo biện sao? Nay nếu như ngươi giao binh quyền trong tay ra, bổn thái tử sẽ tha chết cho ngươi! Nếu không, ngươi đừng trách bổn thái tử san bằng thất vương phủ của ngươi!”Mâu đen thâm trầm của Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia phẫn nộ, gương mặt sắc lạnh không chút biểu cảm, hắn cười lạnh một tiếng, hàn giọng nói “vậy sao? đại hoàng huynh muốn san bằng thất vương phủ của thần đệ vậy thì phải xem đại hoàng huynh có cái bản lĩnh đó không!”Nói rồi, Lãnh Như Tuyết vỗ tay một cái, bỗng chốc, trong đại đường xuất hiện nhiều hắc y nhân, đối diện với người mà Lãnh Như Băng dẫn khí trong đại đường bỗng chốc trở nên khẩn trương, cả đại đường bay đầy sát Như Băng nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ở đại đường, cười lạnh một tiếng, kinh miệt nói “Lãnh Như Tuyết, ngươi cho rằng với mấy ám vệ này của ngươi, thì có thể ngăn được bổn thái tử sao? Ngươi thật là xem thường bổn thái tử rồi!”Lãnh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, đáp “có ngăn được hay không, đại hoàng huynh rất nhanh sẽ biết! Đại hoàng huynh tự ý đưa lính xông vào đây, chắc là cũng có chuẩn bị, chỉ là, đại hoàng huynh đừng quên, đưa lính tự ý xông vào vương phủ của bổn vương, dù cho đại hoàng huynh là thái tử, cũng là tử tội!”Lãnh Như Băng cười khiêu kích, đột nhiên lấy từ trong người ra một cuộn thánh chỉ, cười lạnh nói “nếu như bổn thái tử không có thánh chỉ, sao dám đến đây bắt người? Lãnh Như Tuyết, bổn thái tử khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tội danh kháng chỉ, ngươi không gánh nổi đâu!” Tại tòa nhà của thành phố A, một người con trai đứng trên lan can của đỉnh tòa nhà dõi theo các đội cảnh sát ngày càng tiến đến gần mình “Các người đừng qua đây! Nếu các người tiến đến gần bước nữa là tôi nhảy xuống đó!”Quần chúng bị dọa không dám tiến thêm bước nào vô vọng nhìn về phía cấp trên——đội trưởng. Đội trưởng là một người tuổi ngoài ba mươi với nước da ngăm đen, phút chốc chỉ thấy trên mặt ông ấy toát lên vẻ uy nghiêm nhìn người trợ lí đứng cạnh mình và quát “Ưu Vô Song đâu rồi? Sao còn chưa đến?”Cậu trợ lí trẻ vô cớ bị đội trưởng quát một hơi, sợ đến suýt chút nữa đứng không vững, thật không dễ để hoàn hồn, cậu ta nuốt vội nước bọt “Đội trưởng, đã thông báo với sư tỷ rồi, chắc là chị ấy đang trên đường đến.”Đội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!”Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à?Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại mấy lọn tóc xoăn dài, khuôn mặt tinh khôi hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, mang đôi giầy cao chừng mười phân cộp cộp cộp tiến đến gần người con trai đang đứng trên lan can của toàn con trai đó thấy Ưu Vô Song ngày càng bước đến gần thì ngay lập tức lớn giọng hét “Cô đừng qua đây, qua đây, tôi sẽ nhảy xuống ngay!”Ưu Vô Song cười nhếc mép, sao ai cũng vậy nhỉ? Nếu muốn chết sao không tìm một nơi thanh tịnh, hà tất cứ làm phiền người khác?Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy cũng không dám nói ra, vì nếu vạn nhất tên thần kinh ấy nhảy thật thì chén cơm cũng bị đập bể mất. Ưu Vô Song thoát khỏi những ý nghĩ trong lòng trên mặt hiện lên một nụ cười vô hại nói với tên con trai thần kinh kia “Này! Anh chàng đẹp trai sao anh lại nghĩ không thông như thế? Tôi không đến để ngăn cản đâu, nhưng có thể cho tôi biết nguyên nhân chứ?”Tên thần kinh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ưu Vô Song bất tri giác nuốt vội nước bọt “Tôi bị thất tình.”Ưu Vô Song vừa nghe, lòng bùng lên ngọn lửa! Ôi trời! Đây là đạo lí gì vậy nè? Thất có một mối tình mà đòi sống đòi chết làm cho cả nhóm cảnh sát bận bịu vì họ, rốt cuộc có còn để người khác sống không hả?Ưu Vô Song cố kiềm chế cơn giận trong lòng vẫn dịu dàng hỏi “Thất tình? Anh đẹp trai thế người con gái nào không có mắt nhìn vậy? Nếu tôi có người bạn trai như anh còn mong gì hơn nữa!”

vuong phi cua bao vuong